AMAZON CODEWHISPERER Đẩy Nhanh Tốc Độ LẬP TRÌNH Lên Đến 50%

Tại Amazon, tất cả software engineer giờ đã “lai” với AI. 100% Amazon software engineer sử dụng Amazon CodeWhisperer hàng ngày.

Được đào tạo trên hàng tỷ dòng code, CodeWhisperer sử dụng AI để gợi ý các đoạn code, hàm, thậm chí là các tệp đầy đủ ngay trong môi trường phát triển (IDE) của bạn. Khác với các công cụ gợi ý code cơ bản, CodeWhisperer có khả năng hiểu ngữ cảnh comment tiếng Anh và tạo ra mã nguồn chính xác, bảo mật theo các tiêu chuẩn tốt nhất của Amazon Web Services (AWS).

Một số nghiên cứu nội bộ của Amazon chỉ ra rằng, việc sử dụng các công cụ như CodeWhisperer có thể giúp tăng năng suất coding lên đến 50%. Đây là chìa khóa để các đội ngũ phát triển phần mềm rút ngắn chu kỳ sản phẩm và tập trung vào việc giải quyết các vấn đề kinh doanh phức tạp hơn.

Amazon CodeWhisperer đã “tiến hóa” thành Amazon Q Developer, hướng đến việc trở thành một trợ lý AI toàn diện, từ lập trình tới triển khai, vận hành và mở rộng hệ thống ứng dụng trên nền tảng AWS.

Băng Hỏa truyện

Ngày xửa ngày xưa, có hai vùng đất kỳ lạ nằm cách xa nhau, được gọi là Băng Quốc và Hỏa Quốc.

Tại Băng Quốc, từ khi còn nhỏ, trẻ em đã được dạy rằng, im lặng là vàng. “Con à, khi gặp chuyện không vui với ai đó, hãy giữ bình tĩnh, đừng nổi giận, đừng la hét. Hãy giấu cảm xúc vào trong, chờ mọi thứ lắng xuống, rồi nói chuyện một cách lịch sự nhẹ nhàng với họ.” Người Băng Quốc tin rằng sự kiềm chế là biểu hiện của trí tuệ và văn minh.

Ngược lại, ở Hỏa Quốc, trẻ em lại được khuyến khích bộc lộ cảm xúc. “Nếu con tức giận, đừng giữ nó trong lòng! Hãy gào lên, hãy nói cho người ta biết con cảm thấy thế nào!” Người Hỏa Quốc tin rằng sự thẳng thắn là nền tảng của mối quan hệ chân thành, và một trận cãi vã sôi nổi có thể giải quyết được những vấn đề âm ỉ suốt nhiều năm.

Một ngày nọ, Dương, một thanh niên Hỏa Quốc đầy tham vọng, quyết định di cư đến Băng Thành để tìm kiếm cơ hội mới. Anh được nhận vào một công ty lớn và làm việc rất chăm chỉ. Nhưng, mỗi khi có ý kiến trái chiều với đồng nghiệp, Dương lại đập bàn, nói lớn tiếng, mặt đỏ gay, hy vọng vấn đề sẽ được giải quyết nhanh chóng theo cách anh vẫn quen làm.

Các đồng nghiệp Băng Quốc nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc và dần dần tránh xa anh. Khi một vị trí quản lý trống, Dương tự tin ứng tuyển, nhưng công ty lại chọn một người Băng Quốc ít kinh nghiệm hơn. Vị giám đốc giải thích: “Dương có năng lực, nhưng anh ấy không phù hợp với văn hóa công ty chúng tôi. Anh ấy quá nóng nảy.”

Trong khi đó, Tuyết, một cô gái Băng Quốc dịu dàng, cũng đang trải qua khó khăn tương tự tại Hỏa Bang. Khi đồng nghiệp tranh cãi gay gắt, Tuyết lặng lẽ rút lui, cố gắng làm dịu tình hình bằng cách im lặng. Nhưng người Hỏa Quốc lại coi đó là dấu hiệu của sự giả tạo và thiếu thành thật. “Tuyết quá lạnh lùng,” họ nói, “không thể tin tưởng được người không bày tỏ cảm xúc.”

Cả Dương và Tuyết đều bế tắc. Không phải bởi vì họ kém cỏi, chỉ là vì họ ngồi nhầm lớp thôi.

Trên con đường sự nghiệp, ta có thể là Dương, ta cũng có thể là Tuyết, nhiều lúc ta cũng bế tắc. Ở thời điểm quyết định, Dương và Tuyết chỉ có 2 lựa chọn: 1 là ra đi, 2 là cam chịu chấp nhận. Việc thay đổi văn hóa của Băng Quốc hay Hỏa Quốc là điều bất khả.

Nhưng thật may cho Dương và Tuyết, kỷ nguyên AI đã đến. Cả Dương và Tuyết đều tự ra mở công ty. Dương không cần thuê người của Băng Thành, Tuyết cũng không cần thuê ai ở Hỏa Bang. Cả hai chỉ cần dùng AI là đủ. Dù văn hóa của họ là gì, AI cũng đều theo được hết. Các công ty đều hạnh phúc, cả công ty cũ và công ty mới của Tuyết Dương.

Một kết thúc có hậu. Nhưng câu chuyện thì chưa thể có hồi kết…

Thiếu nhi khởi nghiệp

Sau khi được bố dạy bài học vỡ lòng về tài chính cá nhân, cô chị bắt đầu quan tâm nhiều hơn tới việc làm thế nào để có thu nhập. Tháng trước, cô chị thử làm origami và bán được 2 món cho 1 bạn ở lớp.

Xong tối hôm kia, không hiểu kết nối neuron nào đã khiến 2 chị em nảy ra ý tưởng bán thú len móc.

Sau một hồi lên kế hoạch, hỏi mẹ về chi phí nguyên liệu, định giá sản phẩm, hai cô vẽ ra cái tờ quảng cáo này. Rồi các cô lại cân lên đặt xuống, gạch gạch xoá xoá, cuối cùng chỉ còn để lại 3 sản phẩm có tiềm năng bán cao nhất, giá hợp lý và thời gian làm nhanh nhất.

Sáng hôm qua, cô em hớn hở cầm tờ quảng cáo và một mẫu sản phẩm đi học. Cô nói là sẽ để quảng cáo cho cả lớp trong giờ ra chơi này kia. Trên đường đi, cô thao thao bất tuyệt về từng sản phẩm, rồi tương lai sẽ bổ sung best seller vào tờ quảng cáo ra sao.

Chiều về, cô em khoe đã có 16 bạn đăng ký, trong đó có 1 bạn mua 3 sản phẩm, 1 bạn mua 4 sản phẩm. Cô kể là trong giờ xếp hàng buổi sáng, nhân tiện các bạn đang đứng thành hàng và chưa trống tập trung, cô đi quảng cáo một lượt cho cả lớp và chốt đơn luôn. Năng khiếu kinh doanh thật sự xịn!

Thế rồi tối đến 2 cô cặm cụi ngồi móc len trả hàng cho các bạn.

Chả biết công việc kinh doanh của các cô đi đến đâu, nhưng thấy các cô kinh doanh như một trò chơi, bố cháu cũng thấy vui lây. Lần khởi nghiệp này có thể thành, có thể bại, nhưng chắc chắn 2 cô sẽ học được nhiều.

Làm tốt lắm! Tiếp tục mạnh dạn hớn hở các con nhé. Một trải nghiệm giá trị.

Sống để biết ơn

“Hãy nhớ rằng, nếu bạn đang có cơm ăn, có áo mặc, có một mái nhà – nơi mà bạn yên giấc mỗi đêm, thì bạn đã giàu hơn 75% người dân trên thế giới rồi. 

Nếu bạn có tiền để mua sắm bất cứ thứ gì, và bạn có thể tự do đi đến bất cứ nơi đâu mà bạn muốn, thì bạn đang nằm trong số 18% những người giàu nhất thế giới.

Nếu hôm nay bạn còn sống và khỏe mạnh, thì bạn may mắn hơn hàng triệu người có thể sẽ không sống sót qua tuần này vì bệnh tật và chiến tranh.

Nếu bạn có thể đọc và hiểu được thông điệp này, thì bạn đang may mắn hơn 2 tỷ người trên thế giới không thể nhìn, không thể đọc, hoặc không thể tiếp cận được kiến ​​thức và thông tin xung quanh chúng ta.

Sống không phải để than thở về những nỗi buồn đau. Sống là nhận ra có vô vàn những lý do để biết ơn và hạnh phúc.

Mỗi ngày thức dậy đều là một cơ hội. Một cơ hội để yêu thương, để trưởng thành và để học hỏi.

Biết ơn là một cách để giúp chúng ta thấy rằng, ta đã nhận được rất nhiều.

Ngay giờ phút ta ngừng so sánh và bắt đầu biết trân trọng, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Ngày hôm nay, hãy dành một vài phút để nhận ra những điều nhỏ nhặt, những phước lành thầm lặng, và những khoảnh khắc mà chúng ta thường bỏ qua.

Bởi vì, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, vẫn luôn có điều gì đó để biết ơn.” — Đạo lý trên mạng —

Một trong những lời hay ý đẹp ưa thích trong bộ sưu tập danh ngôn của mình. Ngày hôm nay, chỉ muốn trích dẫn lại để nhắc nhở bản thân.

Đối với mình, được sinh ra, được lớn lên khỏe mạnh, biết yêu thương và được yêu thương, chỉ bấy nhiêu đó thôi, đã là rất nhiều may mắn rồi.

Cảm ơn bạn vì đã luôn trân trọng mình. Cảm ơn bạn vì đã luôn trân trọng chính bạn. Thật sự biết ơn!

Cho ngày đầu tiên của tuổi mới.

Làm thế nào để biết mình muốn gì?

Tuần trước, bạn Nhật Nguyễn giấu tên có hỏi mình, nôm na là: làm thế nào đế biết bản thân mình muốn gì? Một câu hỏi thú vị.

Hồi còn trẻ, mình cũng đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần, rằng mình muốn gì. Và câu trả lời đầu tiên mình có được là: Một sự trống rỗng! Mình đã không biết mình muốn cái gì, không biết đời mình rồi sẽ trôi về đâu. Hoang mang thực sự.

Nhưng, vốn sẵn có truyền thống hiếu học của người Việt Nam, mình đã quyết tâm nghiên cứu tìm tòi, để có thể trả lời bằng được câu hỏi này.

Và, thật may mắn, hóa ra có rất nhiều phương pháp để trả lời câu hỏi đó. Dễ, vừa, khó, cấp độ nào cũng có cả. Hồi đấy vì.. lười, nên mình đã chọn phương pháp dễ nhất, đó là: Nhắm mắt lại.

Nhắm mắt lại. Hình dung ra một viễn cảnh, rằng 5 năm sau, mình sẽ trở thành con người như thế nào, mình sẽ có cuộc sống ra sao.

Cứ thoải mái hình dung, không phải vội. Vì ban đầu, có thể vẫn sẽ là một sự trống rỗng đấy.

Hình dung xong rồi thì bắt đầu viết. À, nhớ là phải mở mắt ra trước khi viết nhé.

Viết lại những gì mình đã hình dung. Ngắn gọn xúc tích cũng được. Rườm rà lan man cũng không sao. Cứ viết đã.

Khi viết, có thể lại phát sinh một băn khoăn này nọ. Không sao hết, viết luôn cả băn khoăn, lát tính sau. Viết xong thì lại…nhắm mắt.

Nhắm mắt để tiếp tục hình dung rõ hơn về viễn cảnh, mà trong đó, những băn khoăn đã được giải đáp như thế nào. Vẫn không cần phải vội. Hình dung xong rồi thì lại viết.

Nhắm mắt, hình dung, mở mắt, viết, rồi lại nhắm mắt. Thao tác rất dễ, phải không nào?

Cứ lặp lại như vậy, rồi bạn sẽ có một bản mô tả rất rõ nét về 5 năm tiếp theo. Khi bạn hình dung một viễn cảnh tươi sáng, khi bạn thực sự nghiêm túc với tương lai của chính mình, thì đó sẽ là một đích đến xứng đáng để bạn phiêu lưu.

Và, hãy luôn giữ bản mô tả về tương lai ở bên bạn. Lưu vào sổ, laptop hay điện thoại đều được. Trong 5 năm tiếp theo, bất cứ khi nào bạn phân vân, bất cứ khi nào bạn chưa rõ bản thân muốn gì, thì hãy đọc lại bản mô tả tương lai đó. Chỉ cần đọc lại thôi, bạn sẽ lại biết bản thân bạn muốn gì, bạn cần làm gì để đi tới tương lai tươi sáng do chính bạn tạo ra.

Nếu bạn vẫn đang trống rỗng, đang loay hoay, hoặc câu trả lời về tương lai của bạn chưa đủ rõ ràng, thì bạn hãy thử phương pháp nhắm mắt này xem sao nhé.

Chúc bạn thành công!

Giàu có và hạnh phúc

Hầu hết các tỷ phú đều không hạnh phúc. Họ rất giàu có, nhưng họ không hạnh phúc. Rất nhiều tỷ phú làm việc từ 16-20 tiếng mỗi ngày, với cường độ và áp lực cao gấp hàng nghìn lần so với người bình thường. Khó mà hạnh phúc được khi có một cuộc sống như vậy. Nhưng.. 

Hầu hết các tỷ phú đều không theo đuổi hạnh phúc. Nếu muốn hạnh phúc, họ chỉ cần ‘thoái vị’ là đủ. Số tài sản mà họ đang sở hữu có thể khiến họ sống hạnh phúc đến mãn đời mãn kiếp.

Người hạnh phúc thường không giàu. Đương nhiên, nghèo thì khó mà hạnh phúc được. Không phải thiền sư nào cũng có thể tu theo hạnh đầu đà. 

Người hạnh phúc là người luôn biết đủ. Đủ tiền để hạnh phúc là được rồi, giàu có mà làm gì.

Nhưng dù là người giàu có hay là người hạnh phúc, thì họ cũng là những người thành công. Họ có mục tiêu, và họ đạt được điều mình muốn. Thành công chỉ cần có vậy.

Có thể vừa giàu vừa hạnh phúc được không? Được chứ. Giàu có và hạnh phúc không hề mâu thuẫn hay loại trừ lẫn nhau. Bạn hoàn toàn có thể vừa giàu có vừa hạnh phúc. Chỉ cần bạn nỗ lực gấp bốn lần là được.

Ở đời, người không biết mình muốn gì thường sẽ vất vả. Vì khi đó họ sẽ phải nai lưng è cổ ra làm, mà không biết đang cố gắng vì cái gì. Không biết mình cố vì cái gì, thì làm sao biết được cố bao nhiêu là đủ. Khi không biết đủ, càng cố sẽ lại càng vất vả hơn. Ngay cả khi nhận được một món quà, họ cũng không biết đó có phải là cái mình muốn hay không. Họ sẽ chẳng trân trọng món quà đó, mà lại vất vả đi tìm thứ gì đó khác, với giá trị không đáng kể.

Nhưng có những người còn khổ hơn cả những người không biết mình muốn gì. Đó là những người nhầm lẫn. Nhầm lẫn giữa giàu có và hạnh phúc. 

Người không biết mình muốn gì, cùng lắm cũng chỉ là người bơ vơ giữa nhà ga trung tâm. Dù chưa biết đi về đâu, dù là muộn màng, nhưng họ vẫn còn cơ hội để lên đúng chuyến tàu. Còn người nhầm lẫn giữa giàu có và hạnh phúc, họ sẽ vội vã nhảy lên một chuyến tàu nhầm hướng. Họ sẽ vất vả tức giận trong suốt hành trình. Họ luôn sốt ruột chờ đợi để đổi tàu ở điểm dừng tiếp theo. Vừa vất vả vừa sân hận. Khổ đau cũng chỉ có vậy thôi.

Bạn có đang theo đuổi mục tiêu nào trong cuộc sống không? Hay bạn đang bơ vơ ở nhà ga trung tâm? Hoặc là bạn đang trên một chuyến tàu nào đó? Nếu đang ở trên một chuyến tàu, có chắc là chuyến tàu đó đang đi đúng nơi mà bạn muốn đến?