Đã rất nhiều lần, mình cảm nhận được sự áy náy trong câu nói: Dạo này em bận quá, nên không đọc được mấy. Em sẽ cố gắng hơn.
Thực ra, bản thân mình cũng đã nhiều lần trải qua cảm giác này. Nhưng không phải với đọc sách, mà là với việc luyện tập thể dục thể thao.
Mình không phải là tuýp người chăm tập luyện. Vì thế, mỗi khi có ai đó hỏi mình dạo này có tập tành gì không, thì trong mình luôn thường trực một cảm giác áy náy. Mình luôn cảm thấy nhột nhạt khi trả lời: Không, dạo này bận lắm, mệt nữa, nên chẳng tập được gì. Sắp tới mình sẽ cố gắng tập cái này cái nọ..
Cảm giác áy náy khi phải trả lời như vậy, theo mình, nó đến từ sự tham lam. Hầu hết mọi người, trong đó có mình, đều có cảm giác đau khổ hay dằn vặt khi bị mất đi một điều gì đó. Không chỉ là vật chất, nhà cửa, xe cộ, mà ngay cả khi mất đi một thói quen tích cực, cũng khiến ta cảm thấy bứt rứt lo âu.
Mình đã loay hoay với cảm giác áy náy như vậy trong một thời gian dài, với cảm giác mất mát nhiều thứ tốt đẹp. Thói quen dậy sớm, thói quen đọc sách, thói quen luyện tập thể thao,… Những thói quen tích cực, cứ có rồi mất. Và luôn là cảm giác áy náy thường trực mỗi khi “được” hỏi: Dạo này có còn làm gì tích cực không? Tội lỗi đến lạ.
Xong, bỗng đến một hôm, những kiến thức mình lượm lặt được đâu đó, loanh quanh trong những cuốn sách mình đã đọc, tự dưng chúng kết nối lại với nhau, giúp mình ngộ ra một điều..
Nếu không thực hành phong cách sống tích cực, mình không thêm được gì, nhưng cũng chẳng mất đi gì cả.
Khi thêm được một thói quen tốt, mình sẽ nhận được thêm nhiều năng lượng sống tốt. Đến khi mình ngưng thói quen tốt đó, thì mình lại trở về mình trước đây. Không thêm, nhưng cũng chẳng mất đi.
Với lại, tuy không có thêm được những năng lượng tích cực, nhưng mình đã có một quãng thời gian tích cực trước đó. Là đã được thêm rất nhiều, chứ có mất mát gì đâu, mà sao phải áy náy tội lỗi?
Khi mình ngộ ra được điều này, bỗng nhiên, mình lại còn đón nhận được nhiều năng lượng tích cực hơn. Mình buông bỏ được một thứ tham lam, buông bỏ cảm giác mất mát khi không rèn luyện. Mình chấp nhận bản thân mình, rằng lúc này lúc kia, có nhiều thứ chi phối, khiến năng lượng tích cực của mình giữ nguyên chứ không mất đi.
Và kể từ đó, trong những ngày bận rộn, mỗi khi mình thiền được 10 phút, hoặc mỗi khi mình đi bộ được 30 phút, là mình lại được đón nhận thêm nhiều năng lượng sống tích cực hơn. Mình trân trọng đón nhận từng phút giây đó.
Đối với đọc sách, mình cũng đón nhận với một cách tương tự như vậy. Khi mình không đọc, mình chẳng mất gì. Còn khi mình bắt đầu đọc, là mình được rất nhiều thứ. Rồi nếu như mình ngưng đọc thì sao? Mình có lấy mất gì của ai đâu, cũng không lấy mất bất cứ điều gì của bản thân cả. Và, mình đã có được rất nhiều kiến thức, rất nhiều giờ vui vẻ khi đọc sách trước đó, rất nhiều năng lượng tích cực từ sách nữa. Vậy tại sao mình lại phải cảm thấy áy náy?
Tổng kết lại, nếu bạn đang cảm thấy áy náy vì chưa dành được thời gian cho việc đọc sách, thì hãy loại bỏ cảm giác đó đi. Chỉ là bạn đã từng nhận được rất nhiều năng lượng tích cực của sách, và giờ đang tạm dừng hoặc nhận được ít hơn thôi.
Hãy đánh bại sự áy náy để đón nhận nhiều năng lượng sống tích cực hơn bạn nhé!