Băng Hỏa truyện

Ngày xửa ngày xưa, có hai vùng đất kỳ lạ nằm cách xa nhau, được gọi là Băng Quốc và Hỏa Quốc.

Tại Băng Quốc, từ khi còn nhỏ, trẻ em đã được dạy rằng, im lặng là vàng. “Con à, khi gặp chuyện không vui với ai đó, hãy giữ bình tĩnh, đừng nổi giận, đừng la hét. Hãy giấu cảm xúc vào trong, chờ mọi thứ lắng xuống, rồi nói chuyện một cách lịch sự nhẹ nhàng với họ.” Người Băng Quốc tin rằng sự kiềm chế là biểu hiện của trí tuệ và văn minh.

Ngược lại, ở Hỏa Quốc, trẻ em lại được khuyến khích bộc lộ cảm xúc. “Nếu con tức giận, đừng giữ nó trong lòng! Hãy gào lên, hãy nói cho người ta biết con cảm thấy thế nào!” Người Hỏa Quốc tin rằng sự thẳng thắn là nền tảng của mối quan hệ chân thành, và một trận cãi vã sôi nổi có thể giải quyết được những vấn đề âm ỉ suốt nhiều năm.

Một ngày nọ, Dương, một thanh niên Hỏa Quốc đầy tham vọng, quyết định di cư đến Băng Thành để tìm kiếm cơ hội mới. Anh được nhận vào một công ty lớn và làm việc rất chăm chỉ. Nhưng, mỗi khi có ý kiến trái chiều với đồng nghiệp, Dương lại đập bàn, nói lớn tiếng, mặt đỏ gay, hy vọng vấn đề sẽ được giải quyết nhanh chóng theo cách anh vẫn quen làm.

Các đồng nghiệp Băng Quốc nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc và dần dần tránh xa anh. Khi một vị trí quản lý trống, Dương tự tin ứng tuyển, nhưng công ty lại chọn một người Băng Quốc ít kinh nghiệm hơn. Vị giám đốc giải thích: “Dương có năng lực, nhưng anh ấy không phù hợp với văn hóa công ty chúng tôi. Anh ấy quá nóng nảy.”

Trong khi đó, Tuyết, một cô gái Băng Quốc dịu dàng, cũng đang trải qua khó khăn tương tự tại Hỏa Bang. Khi đồng nghiệp tranh cãi gay gắt, Tuyết lặng lẽ rút lui, cố gắng làm dịu tình hình bằng cách im lặng. Nhưng người Hỏa Quốc lại coi đó là dấu hiệu của sự giả tạo và thiếu thành thật. “Tuyết quá lạnh lùng,” họ nói, “không thể tin tưởng được người không bày tỏ cảm xúc.”

Cả Dương và Tuyết đều bế tắc. Không phải bởi vì họ kém cỏi, chỉ là vì họ ngồi nhầm lớp thôi.

Trên con đường sự nghiệp, ta có thể là Dương, ta cũng có thể là Tuyết, nhiều lúc ta cũng bế tắc. Ở thời điểm quyết định, Dương và Tuyết chỉ có 2 lựa chọn: 1 là ra đi, 2 là cam chịu chấp nhận. Việc thay đổi văn hóa của Băng Quốc hay Hỏa Quốc là điều bất khả.

Nhưng thật may cho Dương và Tuyết, kỷ nguyên AI đã đến. Cả Dương và Tuyết đều tự ra mở công ty. Dương không cần thuê người của Băng Thành, Tuyết cũng không cần thuê ai ở Hỏa Bang. Cả hai chỉ cần dùng AI là đủ. Dù văn hóa của họ là gì, AI cũng đều theo được hết. Các công ty đều hạnh phúc, cả công ty cũ và công ty mới của Tuyết Dương.

Một kết thúc có hậu. Nhưng câu chuyện thì chưa thể có hồi kết…