Buông bỏ

Hình dung bạn đang đi trên con đường tới Thành Công, tới phố Thành Công ở Hà Nội í, không phải Thành công trong cuộc sống đâu. Hình dung là mình rủ bạn ăn tối tại một nhà hàng trên phố đó. Nhà hàng đó rất sang trọng, món ăn phục vụ tận mồm. Bạn biết thế, nhưng bạn vẫn thấy là cần mang theo nồi cơm điện, nồi áp suất và bếp nướng than hoa. Theo bạn thì như vậy có ổn không? Có lẽ là không.

Ấy thế mà, trên đường đời, chúng ta thường xuyên mang theo quá nhiều thứ không cần thiết, nhưng chúng ta vẫn cảm thấy ổn, ta cảm thấy không thể sống thiếu chúng được. Bạn chưa tin? Thử hồi tưởng lại nhé.

Trên đường đời của bạn, có ai đó, mà cứ khi nghĩ đến họ, là bạn cảm thấy khó chịu hoặc tức giận không? Hoặc có hành động nào, lời nói nào trong quá khứ mà bạn thấy là không thể tha thứ được hay không? Có lẽ là có nhiều đấy.

Thử nghĩ sâu thêm chút nữa: ai đó bạn không ưa, hành động, lời nói tổn thương ghim trong tâm trí bạn, những thứ đó, có giúp gì cho bạn trên con đường đi đến thành công hay không? Và, thường xuyên ghét một người, thường xuyên dày vò bản thân mình bằng những lời khó nghe, có khiến bạn cảm thấy hạnh phúc, thư thái hơn không?

Nếu những thứ đó không giúp gì cho bạn, tại sao bạn lại nhất thiết phải mang theo chúng? Tại sao phải khiến cảm xúc của mình mệt mỏi vì những thứ vô ích? Như vậy, có giống mang cả gian bếp của bạn để đi ăn nhà hàng hay không?

Tại sao lại như vậy nhỉ? Thật sự là mình cũng không biết. Đúng đấy, không phải cái gì mình cũng biết đâu. Nhưng mình biết một điều là, để nồi niêu ở nhà khi đi ăn nhà hàng, sẽ rất thư giãn và thoải mái. Bỏ đi được những gánh nặng trong lòng cũng sẽ giúp mình bình yên, sống tích cực và hạnh phúc hơn rất nhiều.

Vậy, làm thế nào để trút bỏ được những dằn vặt này? Đầu tiên mình phải nói là không dễ đâu. Như mình đã nói trước đây í, lý trí của chúng ta hoàn toàn bị cảm xúc chi phối. Những gánh nặng ta mang theo trong lòng, hầu hết thuộc phạm trù cảm xúc. Không dễ để làm chủ cảm xúc, vì thế cũng không dễ để trút bỏ những muộn phiền này.

Có rất nhiều phương pháp để giải tỏa những gánh nặng vô hình kể trên. Mặc kệ, gào thét, rủa xả, nói chuyện cho ra nhẽ.. nhiều lắm. Nhưng theo mình, tất cả những phương pháp này đều không triệt để. Đâu đó, ta chỉ nhẹ lòng đi được đôi chút, kiểu như bỏ bớt than ra khỏi bếp nướng cho nhẹ đi thôi. Chứ thực tế, ta vẫn đang oằn lưng để vác theo cái bếp nướng đi ăn tiệm. Muộn phiền vẫn còn đó.

Có một phương pháp loại bỏ triệt để mọi gánh nặng ưu phiền này mà theo mình thì bạn nên thử, đó là buông bỏ.

Buông bỏ là tha thứ, bao dung cho khuyết điểm, sai lầm của người khác.

Con người mà, ai chẳng có khuyết điểm, ai chẳng tham sân si. Bản thân chính ta cũng vậy thôi, cũng có lúc sai lầm. Và dù tốt đến mấy, cũng có lúc ta làm tổn thương một ai đó.

Đến như Đường Tăng, ngay cả một con kiến cũng không giết, yêu quái muốn ăn thịt mình cũng không nỡ hại, thế mà cũng không ít lần nói những lời làm tổn thương Ngộ Không. Những lời niệm chú vòng Kim Cô, được thốt ra vì những niềm tin đúng sai mù quáng, có gây tổn thương không?

Nếu người cũng vậy mà ta cũng thế, sao ta không chấp nhận hiện trạng cuộc sống này, sao ta không buông bỏ để thấy lòng nhẹ hơn?

Buông bỏ dễ hay khó? Nói dễ thì nó dễ, còn thấy khó thì nó vẫn khó thôi. 

Dễ vì chỉ cần tuyên bố một điều tương tự như: Tôi tuyên bố sẽ buông bỏ cho bạn A. Kể từ giờ phút này, quá khứ của tôi và A đã đi qua, những tổn thương sẽ không còn nữa. Tôi và A sẽ có một tương lai đáng để hy vọng sau này. Chỉ tuyên bố một tương lai tương sáng cho mình và bạn A thôi, có gì khó đâu, phải không nào?

Ấy thế mà, nói ra điều đó sao thật khó. Cứ mỗi khi nghĩ về bạn A, nỗi đau trong lòng bạn vẫn trào dâng. Dù có thể 10 năm nay bạn không gặp A nữa, nhưng những hành động mà A gây tổn thương cho bạn, vẫn như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua. Làm chủ cảm xúc, chưa bao giờ là dễ dàng.

Nhưng dù dễ hay khó, buông bỏ có đáng không? Mình nghĩ là đáng đấy. Buông bỏ là tha thứ cho người khác, nhưng tâm hồn thanh thản, thần thái bình yên, tinh thần tích cực, không phải là cái người khác sẽ nhận được đâu, mà chính là bạn đấy.

Đáng như vậy, tốt như thế, mà sao ta lại vẫn không chịu làm nhỉ? Cũng khó giải thích lắm. 

Ví dụ như hút thuốc, uống rượu, sử dụng chất kích thích, chúng ta biết là nó có hại không? Biết chứ, như ta vẫn cứ vô tư sử dụng chúng thường xuyên.

Còn ngủ sớm, dậy sớm, tập thể dục, có tốt không? Có chứ. Ta cũng biết luôn. Thế nhưng chẳng mấy ai chịu kiên trì thực hiện những việc tốt này mỗi ngày cả. 

Con người mà. Chúng ta là vậy. Lý trí nhiều khi buồn cười lắm. Bạn có nghĩ như vậy không?

À nhưng dù sao thì, buông bỏ hay không, cũng tùy sở thích của bạn nhé. Nếu bạn cảm thấy phải mang đủ nồi cơm điện, nồi áp suất, bếp nướng đi ăn nhà hàng mới ngon, thì cứ mang đi bạn nhé. Mình tôn trọng ham muốn cá nhân của bạn.

Còn mình, mình ngủ muộn, dậy sớm, tập thể dục, không hút thuốc, biết uống rượu, không dùng chất kích thích. 

Và mình biết buông bỏ.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *