Ngày bé bố mình nói: con người thường hay nhìn đời qua hai chiếc lăng kính. Một chiếc màu đen, và một chiếc màu hồng. Khi nhìn đời qua chiếc lăng kính màu đen, ta sẽ thấy cuộc đời u tối và ảm đạm. Còn khi nhìn qua lăng kính màu hồng, ta sẽ thấy cuộc đời đẹp đẽ, tươi vui.
Không ai biết được trong đôi mắt của mình, thì mắt trái hay mắt phải sẽ nhìn đời qua lăng kính màu nào. Chỉ có thể biết rằng, nếu mất đi một con mắt, thì chắc chắn con mắt đó sẽ là con mắt mang lăng kính màu hồng. Hehe.
Rồi khi lớn dần lên, mình cũng hiểu được ý nghĩa của những chiếc lăng kính. Và mình rèn luyện bản thân để nhìn đời qua chiếc lăng kính màu hồng nhiều hơn. Mình thường cố gắng nhìn thấy điểm tốt, những điều tích cực ngay cả khi một sự kém may mắn xảy đến với mình. Và đến một lúc, chiếc lăng kính màu hồng của mình thường xuyên được kích hoạt ở cả hai mắt.
Khi lớn thêm một chút nữa, thì mình biết sự thật luôn duy nhất chỉ có một. Nhưng khi nhìn ở những góc khác nhau, qua những chiếc lăng kính khác nhau, qua mắt của những con người khác nhau, thì sự thật luôn được mô tả thành nhiều thứ khác lạ.
Phát hiện này khiến mình thấy rất thú vị, và nó giúp mình bình tĩnh suy nghĩ và nhìn thử nhiều hướng của một vấn đề hơn. Từ đó mình tránh được rất nhiều những mâu thuẫn hay tranh cãi không cần thiết. Làm gì có mắt ai giống ai, làm gì có ai biết ai lúc này đang nhìn đời qua lăng kính màu gì, và làm gì có ai dễ dàng tin vào sự thật được mô tả qua góc nhìn của người khác. Thế nên tranh cãi nhiều khi là điều không tránh khỏi, nhưng tranh cãi nhiều khi cũng chẳng để làm gì.
Lớn thêm chút nữa thì biết đến lăng kính không màu. Đó là chiếc lăng kính cân bằng, có thể nhìn thấy sự thật một cách chân thật nhất. Nhìn đời qua lăng kính màu hồng cũng tốt, nhưng màu hồng cũng dễ khiến chúng ta thiếu tỉnh táo để nhận ra một sự thật khách quan. Thế nên mình lại rèn luyện bản thân để nhìn đời qua chiếc lăng kính không màu.
Lớn lên nữa thì mình mới biết là điều chỉnh màu của lăng kính không dễ. Hóa ra, nhìn đời qua lăng kính màu hồng hay màu đen, thường là do tính cách mỗi con người quyết định. Ngay cả việc rèn luyện nhìn đời qua lăng kính màu gì, cũng là do động lực và nỗ lực trong mỗi con người tạo nên. Và dù có rèn luyện tốt đến mấy, thì mình cũng không thể mô tả thế giới trong mắt của người khác giống như thế giới mình thấy trong mắt mình được, ngay cả khi đó cùng là một thế giới.
Lớn lên thêm chút nữa, thì mình…sẽ già. Thành ra mình chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với những chiếc lăng kính của mình. Thế nên tạm lớn thế này và tạm dừng câu chuyện về những chiếc lăng kính ở đây vậy.
Khi nào lớn hơn và có hứng thì mình sẽ kể tiếp sau..