Lười

Hôm nay mình xin phép thú nhận một tật xấu: Đó là mình rất lười.

Hồi bé mình rất lười làm bài tập về nhà. Thế nên mình thường làm bài tập ngay ở lớp. Thầy cô vừa giảng là mình làm bài tập trong sách luôn. Bài thầy cô giao thêm về nhà thì giờ 5 phút, giờ ra chơi là mình cũng làm nốt. Hôm nào nhiều bài lắm thì trưa đi học về, cơm xong là mình làm hết chỗ dở. Thế là cả chiều với tối mình rảnh. Nhờ lười làm bài tập mà mình có thêm thời gian để chơi, để vẽ vời hay để đọc thêm những kiến thức đa dạng khác.

Khi làm lập trình viên, mình rất lười fix bugs. Vì thế mình cố chỉ làm đơn giản ở mức vừa đủ, vừa đủ đọc để hiểu, vừa đủ để kiểm soát chất lượng, và vừa đủ đáp ứng yêu cầu nghiệp vụ. Khi nào cảm thấy suy nghĩ bị quá đà, khi thấy code chiêu trở nên rối loạn phức tạp, là mình thường… xóa đi code lại từ đầu cho chắc. Nhờ lười fix bug nên code mình ít lỗi, và mình có nhiều thời gian để nghiên cứu thêm các công nghệ mới, các công nghệ giúp mình lười và rảnh hơn.

Khi làm tech leader, mình rất ngại xử lý sự cố. Mỗi khi phải khẩn trương trong hoảng loạn để tìm kiếm và xử lý vấn đề dưới áp lực từ khách hàng, mình cảm thấy mình rất…chăm. Nó đi ngược lại với ham muốn lười của mình, thế nên là mình luôn tìm cách chống lại, mình luôn tìm cách để sự cố không xảy ra.

Mình thường tìm cách thử tạo ra sự cố để xem điều gì sẽ xảy ra. Mình xem khi sự cố xảy ra, hậu quả sẽ là gì, và mình cần làm gì để giải quyết những hậu quả đó. Dựa vào những thử nghiệm đó, mình sẽ tìm cách để ngay cả khi sự cố xảy ra, mình vẫn không phải dọn dẹp quá nhiều hậu quả nghiêm trọng.

Tất nhiên không phải lúc nào mình cũng lường trước được hết mọi vấn đề. Có những khoảng trống trong kiến thức và kinh nghiệm khiến mình không nghĩ tới một vài tình huống. Cũng có khi mình không đủ thời gian và nguồn lực để xử lý trước mọi hậu quả. Nhưng việc mình luôn tìm cách khắc phục sớm sự cố đã giúp mình ít gặp sự cố hơn và xử lý nhanh hơn khi sự cố xảy ra. Nhờ lười nên mình đỡ đau đầu hơn.

Khi làm quản lý, mình rất lười… họp. Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, vì quản lý thì hay phải họp. Và trong một bài viết trước đây, mình cũng đề cập tới việc mình đang phải họp khá nhiều. Nhưng họp nhiều không có nghĩa là mình thích và chăm đi họp. Hehe.

Vì lười họp, nên mình luôn cố gắng tổ chức họp theo những lịch lặp lại cố định, điều này sẽ giúp mình và mọi người tham gia chủ động sắp xếp về thời gian làm việc trong ngày. Khi họp thường xuyên thì vấn đề họp cũng đỡ bị lan man luyên thuyên hơn.

Mình cũng luôn cố gắng thiết lập chủ đề và lịch trình rõ ràng cho mỗi buổi họp. Mình cố gắng đưa ra kỳ vọng về những hành động cụ thể, rõ ràng sau mỗi buổi họp. Và mình cũng cố gắng từ chối những buổi họp đột xuất, những buổi họp mình không thấy có hiệu quả đối với mình, hoặc không thấy mình có thể giúp được gì cho những buổi họp đó.

Nhờ lười họp, mình có nhiều thời gian để suy nghĩ về bức tranh toàn cảnh, suy nghĩ về những vấn đề lớn hơn. Những vấn đề giúp mình có thể lười hơn trong tương lai.

Mà nói túm lại là mình rất lười và thích lười.

Và với nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực lười, mình rút ra được một điều: Muốn có nhiều thời gian để thực sự lười, bạn sẽ cần nỗ lực rất nhiều để lười đúng lúc đúng chỗ. Để dễ chill thì trước tiên bạn cần phải làm nhiều việc mà bạn cảm thấy khó chịu. Khó chịu nhưng cần thiết.

Thế nên, chịu khó lên bạn nhé!

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *