Hồi mới trưởng thành, mỗi khi không hài lòng vấn đề gì đó, mình thường nói ra luôn. Mình nghĩ như vậy là thẳng thắn, mình đang nói thật, đang làm một việc tốt. Nhưng..
Những lời nói thật của mình thường không có tác dụng như mình mong muốn. Những lời nói thật đó khiến người nghe cảm thấy khó chịu, và đôi khi còn khiến họ tổn thương.
Ngày đó, mình vẫn nghĩ là mình đúng. Mình muốn người nghe tỉnh táo hơn, mạnh mẽ hơn, nói chung là muốn tốt hơn cho họ. Và sự thật thường hay mất lòng. Lời nói thật có thể khó nghe, nhưng nhất thiết vẫn phải nói.
Mình cứ tiếp tục nói những lời thật đó. Thế rồi tranh cãi, mất thời gian, mất lòng, chẳng vì cái gì cả, và cũng chẳng để làm gì cả.
Khi chín chắn hơn, mình hiểu ra rằng, sự thật có thể khác nhau dưới góc nhìn của mỗi người. Sự thật trong mắt của mình có thể khác với sự thật mà người khác cảm thấy. Vì thế, khi định nói ra những sự thật mất lòng, mình cân nhắc nhiều hơn.
Mình cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cố hiểu rằng tại sao họ lại làm như thế. Mình cũng cố gắng cân nhắc thấu đáo, uốn lưỡi nhiều lần.
Mình cân nhắc xem lời nói thật mà mình định nói ra đó, để làm gì. Nó có thực sự giúp được người nghe cảm thấy tốt hơn không, có thực sự đem lại giải pháp giúp người nghe thoát ra khỏi hoàn cảnh đó không.
Nếu mình không hiểu hoàn cảnh của họ, hoặc nói ra không giúp gì hơn cho họ, thì mình sẽ không nói.
Nhiều khi, mình uốn lưỡi nhiều lần, rồi im lặng.
Thật bất ngờ, khi không nói ra những sự thật đắng lòng, mọi người xung quanh bỗng thân thiện với mình hơn. Và lúc im lặng, tự nhiên mình trở thành người biết lắng nghe.
Khi mình lắng nghe, mọi người chia sẻ với mình nhiều hơn, mình cũng hiểu họ nhiều hơn. Càng lắng nghe, càng hiểu thì mình càng thấy những sự thật trước giờ mình nghĩ về họ, hầu hết đều phiến diện và chủ quan.
Mình thông cảm với họ hơn. Và thực sự mình nghĩ, có nhiều tình huống, mình cũng bế tắc nếu ở trong hoàn cảnh tương tự. Thật dễ khi phán xét người khác.
Thế rồi, đôi khi, một tiếng thở dài đồng điệu, một cái vỗ vai, một câu: “Cố lên”, lại có hiệu quả hơn trăm ngàn cái “sự thật” tuôn ra từ miệng mình.
Điều thú vị hơn nữa, đó là khi không áp đặt “sự thật” của mình, khi biết lắng nghe hơn, tự nhiên tâm trí mình thấy cũng nhẹ nhõm hẳn. Lúc tâm trí bình yên, bỗng nhiên mình nhìn thấy những điều tốt đẹp thật sự từ những người xung quanh.
Và mình vẫn nói thật. Nhưng đó là những lời ghi nhận, lời động viên thật lòng. Những lời nói thật đến từ những điều tốt đẹp mà tâm trí mình nhìn thấy.
Cơ mà không dễ đâu nhé. Con người mà. Có những lúc lời nói của mình cũng vô tình làm tổn thương người khác đấy. Cũng có những khi mình vẫn không làm chủ được cảm xúc, không làm chủ được lời nói của mình.
Nhưng thật tâm, mình luôn cố gắng nói thật. Những lời nói thật đẹp.