Ngày xưa, ở bên Trung Hoa có một Tái Ông. Tái Ông không phải là tên riêng, mà có nghĩa là một người đàn ông sinh sống ở vùng biên giới (quan tái = biên ải, biên giới, Tái ông = ông già ở biên giới). Thế nên, không ai biết được tên thật của Tái Ông là Tái hay là Ông. Nhưng dù tên là gì, thì Tái Ông cũng rất giỏi việc nuôi ngựa.
Một ngày nọ, Tái Ông bị xổng mất một con ngựa. Nó vượt rào, chạy sang bên kia biên giới, mất hút. Hàng xóm láng giềng nghe tin thì đến nhà hỏi thăm an ủi. Nhưng đến nơi, Tái Ông lại cười mà rằng: “Tôi tuy mất ngựa, nhưng đó có thể lại là điều tốt.”
Bẵng đi khoảng một tháng sau, con ngựa mất tích đột nhiên trở về cùng một con tuấn mã si tình. Thấy thế, hàng xóm đến chúc mừng Tái Ông có thêm ngựa tốt. Ấy thế nhưng Tái Ông lại chẳng vui, ông cau mày nói: “Tôi được ngựa quý, sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành.”
Con trai ông rất thích con ngựa quý, thường hay cưỡi nó mỗi ngày. Một hôm xấu trời, bỗng nhiên anh ta ngã ngựa, bị gãy chân, trở thành tàn tật. Hàng xóm lại đến khuyên nhủ ông, rằng đừng quá nghĩ ngợi mà đau lòng. Tái Ông điềm nhiên: “Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may.” Khi đó, hàng xóm chán ông lắm rồi. Họ nghĩ rằng ông lão này dở hơi thực sự.
Một năm sau, nước láng giềng đưa quân sang xâm lược. Tất cả thanh niên trai tráng đều phải tòng quân, và hầu hết đều bị tử trận. Con trai ông vì tàn tật nên được ở nhà và thoát chết.
Lúc này, hàng xóm chán chẳng buồn qua nhà Tái Ông nữa…
————————
Ngày bé đọc điển tích này, mình cũng nghĩ như những người hàng xóm nhà Tái Ông: Ông lão dở người. Lúc họa thì bảo phúc, lúc phúc thì bảo họa, chả hiểu kiểu gì.
Lớn lên, hiểu chuyện, hiểu đời hơn, thì khi đó mình mới hiểu được những điều thâm thúy, vi diệu trong lời nói của Tái Ông. Được chưa hẳn là Phúc, Mất chưa hẳn là Họa. Cuộc sống vô thường, không nên vì Được Mất mà quá Sân Si.
Noel về, bé ngoan thì sẽ được quà. Nhưng các bé không có quà cũng chưa chắc là đã hư. Được quà thì Tốt, nhưng không được thì cũng chẳng phải là Xấu.
Họa Phúc xoay vần, khó lòng mà biết được…